Gieo đau khổ sẽ gặt hái khổ đau (By Causing Suffering, We Suffer) | Drukpa Việt Nam

Bạn đang ở đây

Gieo đau khổ sẽ gặt hái khổ đau (By Causing Suffering, We Suffer)

92
09/10/2011 - 00:00

Hôm qua quả là một ngày khủng khiếp với những cuộc tàn sát ghê rợn. Lẽ ra đó là một ngày rất cát tường để tích lũy công đức, song nhân danh tôn giáo, từ hàng ngàn năm nay, ngày này đã trở thành một ngày đặc biệt để sát sinh. Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi mang lại những đau khổ tột cùng như vậy cho những chúng sinh khác? Không chỉ riêng tôi mà còn rất nhiều người khác như tôi, có tấm lòng và tình yêu đối với loài vật cũng như mọi loài hữu tình khác, đang nỗ lực hết sức để làm được điều có lợi ích trong ngày hôm qua. Giết chóc nhân danh tâm linh quả thực là điều tồi tệ nhất mà một người có thể làm, cho bản thân mình và cho chúng sinh khác. Tôi hy vọng rằng những ác nghiệp ghê rợn như vậy có thể được chấm dứt nhờ hiểu biết chân thật về tội ác, nỗi đau đớn và sự thống khổ chính nơi mình và muôn loài.

 

Bản thân tôi đã cầu nguyện từ hàng nhiều thập kỷ. Mặc dù tôi biết đã có hẳn một phong trào phản đối sự tàn bạo vô lý này song tiếng nói vẫn chưa thật lớn, trong khi những người ủng hộ việc tàn sát loài vật nhân danh tôn giáo lại vô cùng mạnh mẽ và quyền lực. Ở châu Âu, những người thích săn bắn đã lập nên rất nhiều hiệp hội lớn mạnh đến mức ngay cả chính phủ cũng chẳng thể tìm ra biện pháp ngăn chặn họ. Ở đây cũng như vậy, những đồ tể này vô cùng mạnh mẽ và quyền lực, chúng ta chẳng thể làm được gì. Tôi đành phải chờ cho những lời cầu nguyện của mình được ứng nghiệm.

 

Ngày hôm qua trong buổi chia sẻ giáo pháp, tôi đã không ngăn nổi nước mắt tuôn trào, tôi chẳng thể nào tiếp tục giảng pháp cho dù đã cố gắng hết mức. Buổi pháp thoại vì thế đã phải kết thúc sớm hơn dự kiến. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện trong nỗi buồn và sự tuyệt vọng cho những chúng sinh bất hạnh, cho những kẻ đồ tể bất hạnh và cho tất cả những người mắc vào sát nghiệp tàn bạo này. Chúng ta có quyền gì mà tước bỏ sinh mạng của những chúng sinh khác? Mỗi lần tới thăm một đất nước xa lạ, mỗi khi nhìn thấy những con vật trong bể nước chờ tới lượt bị sát sinh, mỗi lần nhìn thấy người ta say sưa thưởng thức những món tôm hùm, cua bể, cá tươi hay thịt sống, và mỗi lần này tôi tìm cách mua lại những con vật tội nghiệp từ tay những chủ nhà hàng máu lạnh vô cảm để rồi bị họ phũ phàng từ chối, tôi thực sự cảm thấy mình bất lực. Đã hàng ngàn năm nay, chúng tôi luôn trở lại cõi này để cùng chia sẻ tình yêu thương và trí tuệ, thế nhưng con người lại bị vô minh che mắt, mải mê vui thú với việc gây đau khổ và tước bỏ sinh mạng của chúng sinh khác, ăn thịt chúng sinh hay làm đủ những điều vô nghĩa khác nhân danh tình yêu, nhân danh tôn giáo, bao biện rằng đó là những thức ăn ngon, hoặc thậm chí lạm dụng cả việc cúng dường lên bậc Thầy hoặc các bản tôn. Nhiều lúc tôi nghĩ rất nhiều và cảm thấy gần như chẳng còn việc gì phải lãng phí thời gian ở cõi này nếu như con người không thay đổi, nhất là nếu như các học trò và bạn hữu của tôi không tinh tiến hơn. Lý do nào để tiếp tục ở lại?

Chúng ta cần hiểu và luôn tự nhắc nhở rằng nếu như mang lại đau khổ cho chúng sinh bằng cách tước bỏ mạng sống của họ, hoặc chỉ là nói những lời vô nghĩa, hay làm bất cứ điều gì bắt nguồn từ bản ngã và từ những xúc tình của mình, thì sẽ chẳng thể có được nghiệp quả nào tốt đẹp. Gây ra đau khổ cho chúng sinh khác sẽ chỉ mang lại cho bạn đau đớn và nỗi thống khổ. Nếu muốn được hạnh phúc, bạn cần phải mang lại hạnh phúc cho chúng sinh và cần phải có một trái tim quảng đại. Nếu không thì sự thực hành của bạn sẽ không phải là tâm linh, bạn chỉ đang diễn một vở kịch của bản ngã. Hãy tự chất vấn xem bạn đang thực hành Pháp hay đang diễn kịch? Nếu bạn đang diễn kịch, hãy dừng lại ngay lập tức!

Tôi cố hết sức để kéo tâm trí mình ra khỏi sự việc này, để cười và tươi tỉnh hơn với mọi người, ít nhất để trông tôi đỡ hơn, thay vì cứ ngồi khóc trên pháp tòa một cách thảm hại. Bản ngã của tôi không muốn tôi trông tệ đến thế. Lúc đó tôi vừa lau nước mắt trên mặt, vừa sụt sịt như thể bị cảm cúm. Hàng ngàn và hàng triệu con vật bị đem hiến tế mỗi năm tại Nepal, rồi hàng triệu và hàng tỷ con vật đang bị giết hại mỗi ngày để lấp đầy dạ dày của chúng ta, cứ như thể chúng ta sẽ không thể nào sống nổi nếu như không ăn thịt. Thế nhưng chẳng ai buồn lòng bận tâm, không cả một nét mặt buồn rầu. Mà điều đáng buồn nhất là có quá nhiều tội ác đang được thực hiện nhân danh tôn giáo. Nếu là vì lí do thỏa mãn hay vì một cái gì khác thì chúng ta vẫn có thể đổ tại vô minh và bản ngã. Nếu là vì trí tuệ và tâm linh tôn giáo, tại sao chúng ta lại không thể trông đợi một điều gì khác ngoài sự tàn bạo? Không, chúng ta không thể. Tôi hy vọng các bạn sẽ không nghĩ rằng tôi là người bi quan, tôi thực sự không có lựa chọn. Nếu như ngay cả một trong những tôn giáo vĩ đại nhất cũng đang làm những điều như thế này, quả thực tương lai trông rất mịt mờ và vô vọng. Mỗi khi nghĩ tới điều đó là nước mắt tôi lại trào dâng. Điều này không phải chỉ xảy ra mỗi hôm qua, từ khi còn nhỏ tôi đã phải chịu đựng sự đau khổ này mà chẳng có biện pháp nào ngoài khóc than và cầu nguyện. Tôi đã cố gắng mua những con dê và những con vật khác đang bị đưa đến lò mổ, nhưng tôi không làm được nhiều. Với nguồn tài chính giới hạn, tôi chỉ có chút tiền để cứu chúng và cũng chỉ có chút đất để nuôi chúng. Tôi có thể làm gì được đây ngoại trừ rơi nước mắt và cầu nguyện thiết tha.

Từ hôm qua chúng tôi đã bắt đầu cử hành những khóa lễ cầu nguyện lớn. Hôm nay, sau khi đã hoàn thành xong khóa lễ cúng dường lên bậc Thượng sư tôn quý, chúng tôi sẽ bắt đầu những khóa lễ cầu nguyện cho những cuộc thảm sát này. Tôi biết sẽ chẳng ai gọi đây là một thảm họa, nhưng bạn thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó có một loài từ một hành tinh khác đến và nhân danh tôn giáo, họ nói rằng hiến tế con người là cách tích lũy công đức và tiêu trừ chướng ngại rất tốt, chúng ta sẽ cảm thấy ra sao? Nếu một ngày, họ bảo rằng thịt người ngon tuyệt và họ muốn làm món sushi thịt người, chúng ta sẽ làm gì? Nếu họ nói rằng món thịt người tẩm bột rán hay thịt người tươi sống rất ngon, ta sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta, những người đang bước đi trên con đường Bồ tát đạo, cần phải cầu nguyện, phát nguyện và cố gắng, mọi hành giả đều phải từ bỏ hoàn toàn ác nghiệp sát sinh, chúng ta cần phải cầu nguyện và hành động trong nhiều kiếp sống tới cho tới khi đạt được thành tựu đại giác ngộ. Chúng ta không bao giờ được đi ngược lại lời phát nguyện của mình!

Viết bình luận

Chúc mừng năm mới
Số lượt truy cập: 3,118,960
Số người trực tuyến: